Sau gần 20 năm lưu lạc giang hồ, tôi trở lại quê nhà, tỉnh Weston nhỏ bé, mà khi trước tôi đã từ đó ra đi, rách như xơ mướp, lòng tràn đầy hận thù. Tôi trở về không phải vì tiếng gọi của quê hương, cũng chẳng phải vì muốn làm lành với quá khứ. Hai mươi năm tung hoành trên bốn bể đã biến một tên nghèo kiết xác như tôi thành một tỷ phú, giàu như Thạch Sùng, Vương Khải. Con tàu Fulmar cũ kỹ của tôi được đưa vào nghỉ ngơi ở một ụ tàu trong cảng. Các trương mục của tôi ở Kingston, ở Singapore và ở Alexandrie được chuyển cả về ngân hàng Middle-Bank ở tỉnh Weston nhỏ bé này. Tôi từ xe lửa bước xuống vào đúng lúc hoàng hôn. Chưa ra khỏi sân ga tôi đã thấy một người từ đám đông xông tới, cúi rạp người chào: - Dạ, tôi là công chứng viên Mudgett… công chứng viên của ngài, thưa thuyền trưởng. Tôi đã nhận được lệnh của ngài từ Colombo, và đã mua cho ngài một căn nhà mà tôi tin chắc ngài sẽ hài lòng. Thật là một sự tình cờ, một may mắn lớn cho tôi đã được gặp ngài ngay khi ngài vừa đặt chân tôi thành phố này. Ôi tên cà chớn! Chắc là hắn phải rình mò tôi qua từng ga một, từ Luân Đôn về đây. - Mudgett hả, tôi nói, anh già hơn tôi vài tuổi, nhưng người cũng tên là Mudgett đã làm chứng chống lại tôi và đưa tôi vào nhà đá trong một năm, thì còn già hơn gấp bội nhỉ? - Đó là ông cụ thân sinh ra tôi, viên công chứng khẽ trả lời và thở dài. Cụ mất rồi, mong rằng Chúa đã đưa cụ về Thiên đàng. Cụ đã rất hối tiếc về việc làm sai trái đó thưa ngài. - Tôi muốn tìm chỗ nào uống vài ly rượu, tôi nói. - Xin ngài cho phép tôi được mời ngài để mừng ngày ngài trở lại, mà câu lạc bộ Balmoral hãy còn mở cửa. Đó là một câu lạc bộ tư nhân, nhưng mọi người sẽ rất vui mừng được chào đón ngài. Chắc tay giám đốc chi nhánh ngân hàng Midland đã bép sép, vì tôi được tất cả mọi người hiện diện vui vẻ chào đón, còn toàn thể bọn hầu bàn thì cúi gập người chào. Tôi nhận ra vài khuôn mặt, tuy thời gian đã khiến chúng trở thành nhăn nhúm khó coi. Ở cuối phòng có ai đó đã oang oang nêu lên một con số khiến ai cũng nghe thấy: - Xấp xỉ một triệu bảng Anh! Đó quả là một con số rất gần với số tiền tôi hiện đang có trong các trương mục. Vào lúc đó có một tên đang nâng ly rượu định uống bỗng nổi cơn nấc cục. Tôi nhận ra hắn là tên chủ nhiệm của tờ báo lá cải Weston-Advertiser, trước kia đã bêu xấu tôi rất nhiều chỉ vì một vài chuyện chôm chỉa vặt vãnh. - Mày hả? Tôi thầm nghĩ. Thằng khốn kiếp, chỉ vài ngày nữa là mày sẽ vác cái mặt mo của mày lại xin ta tài trợ cho tờ lá cải của mày cho mà xem! Rồi, lại đi, rồi mày sẽ biết tay ta… Tôi uống chưa hết ly rượu thứ nhì thì mọi người, ai nấy đều đã nhắc nhở với tôi những kỷ niệm cũ và đã lần lượt nắm bắt tay tôi. Tôi nắm chặt tay mỗi tên, và bóp cho chúng muốn nát tay luôn! Quỷ thần ơi! Tôi là kẻ vẫn nghĩ rằng mình giờ đây là vô địch, sẽ được thỏa thích nhâm nhi ly rượu trả hận thần thánh! Nào ngờ chỉ cần một cánh tay trắng nuột nà như ngà hé mở một tấm màn cửa đã đủ để tôi quên hết mọi hận thù và ký ngay một ngân phiếu cho cái két bạc rỗng tuếch của tờ lá cải Weston-Advertiser. Định Mệnh đã sai Thần Ái Tình quay tôi như chong chóng biến tôi thành một tên hề; không những thế tôi lại còn là nạn nhân của một tiếng sét ái tình nữa mới quái đản chứ, trong khi đó là một chuyện mà tôi vẫn nghĩ rằng khó có thể xảy ra đối với mình. Qua cánh cửa hé mở, người đẹp hàng xóm của tôi nhìn ra đường, nàng trông thấy tôi và mỉm cười. Khi cánh tay ngọc ngà vén tấm màn cửa, tôi thấy ở cổ tay có một chiếc vòng hồng ngọc đẹp tuyệt trần. Tấm màn cửa được khép lại. Tôi đã có đủ thời giờ để thấy một thân hình bốc lửa, một gương mặt kiều diễm, và một cặp mắt đẹp, một vẻ đẹp hoang dại như chứa đựng cả một trời giông bão. Ngay chiều hôm đó công chứng viên Mudgett đã cung cấp cho tôi tin tức: - Tên cô ta là Martine Messenger… thuộc một dòng họ lớn ở Shropshire. Cô ta mới tới ở Weston này độ 15 năm nay. Ngày mới tới, cô ta chưa đầy 20 tuổi. Vậy, suy ra số tuổi của cô ta không khó khăn gì. - Giàu lớn không ? - Ồ, không! Đến cả đày tớ cũng chẳng có; nhưng được cái là cô ta không công nợ… Sáng hôm sau, tôi tới gõ cửa nhà cô Messenger. Nàng tiến tới trong một khung cảnh thật bất xứng đối với sắc đẹp mê hồn của nàng. Một căn phòng lạnh lẽo, đồ đạc sơ sài, dăm ba lọ hoa giả… - Tôi xin được tới thăm cô với tư cách một người hàng xóm mới, tôi nói. - Tôi rất vui mừng được ông ghé thăm. Thời buổi này ít ai còn quan tâm tới chuyện thăm viếng, nàng trả lời tôi, miệng nở một nụ cười say đắm. Tôi đã sửa soạn trước nhiều câu hỏi rào đón, nhằm đưa tới một lời cầu hôn rõ rệt; nhưng những lời soạn sẵn đó lui lại phía sau như những tên lính hèn nhát, nhưng tôi vẫn không quên và vẫn đưa ra được lời cầu hôn - Cô Messenger thân mến, tôi nói, tôi ước mong được cưới cô làm vợ. Nàng khẽ đập đập ngón tay trên mặt bàn khiến chiếc vòng hồng ngọc của nàng lóng lánh. - Tôi thì tôi không muốn như vậy, nhưng hai ta sẽ là những người hàng xóm tuyệt vời của nhau. Nàng lại nở thêm một nụ cười và đưa tay bắt tay từ biệt. Tôi cảm thấy như bị chinh phục, bị kẹt cứng trong lưới tình, thua thấy rõ. Trong tôi trào dâng mọi quyết tâm, sẽ bằng bất cứ giá nào chiếm cho bằng được nụ cười, đôi mắt đẹp hoang dại, bàn tay ấm hơi lửa tình… Những kẻ thù cũ của tôi ở Weston bỗng nhiên được hưởng một sự an bình mà tôi không hề muốn dành cho chúng! Trên cõi đời bao la này, ít có người phụ nữ nào từ chối tình cảm của tôi. Từ nhà cô hàng xóm xinh đẹp trở về, tôi phải nốc vội vài ly rượu mạnh để lấy lại thăng bằng cho tâm trí… - Quỷ cái xinh đẹp! Tôi thầm nghĩ, ta tin rằng em có thể từ chối con người ta, nhưng chắc gì em đã từ chối nổi gần một triệu bảng Anh mặc dầu người ta đồn rằng em không nợ nần gì ai. Phải chăng điều em cần là một tên “bồ nhí”?... Nhưng ở Weston này các tên đực rựa ít có tên nào trên “sạch nước cản” nên tôi tin rằng khó có đứa nào lọt vô được mắt xanh của nàng. Một việc xảy ra khiến tôi xuýt muốn lên ruột vì ghen. Ngôi vườn chung của hai căn nhà của chúng tôi, chỉ được ngăn cách bởi một hàng rào thưa, nằm sát ngay một khu đất hoang bị để không từ nhiều năm nay; cây cỏ mọc lan tràn, trông y như một cánh rừng. Một buổi tối, tôi nhớ lúc đó đã gần nửa đêm, tôi đi ra khóa cửa ở ngoài hành lang, bỗng nghe thấy tiếng kẹt cửa vườn nhà cô nàng hàng xóm xinh đẹp, và thấy một bóng người đi thoắt ra dưới ánh trăng. “Người đẹp Martine đi ra ngoài phố quá khuya khắt và bằng một con đường thật kỳ cục; đường này chỉ để cho loài mèo, tôi thầm nghĩ”. Vài phút sau, tôi đã thấy mình đang lội qua gai góc, theo nàng sát gót. Trời đất ơi! Xuýt nữa thì tôi buột miệng kêu lớn. Nàng đã rời khỏi con đường quanh co uốn khúc trên khu đất hoang để tiến thẳng về phía nghĩa địa Groves, một bãi tha ma bị bỏ hoang kể từ khi dân Weston xây một nghĩa địa mới ở đầu phía bên kia thành phố. Khi người đẹp Martine tiến tới một mảng tường còn đứng vững, dấu vết cuối cùng của bức tường bao quanh nghĩa địa, thì mây đen phủ kín mặt trăng làm tối om cả khu vực, khiến tôi không còn thấy bóng dáng nàng nữa. - Đây đâu phải là nơi gặp gỡ của hai kẻ yêu nhau? Tôi làu bàu nói. Tuy nhiên tôi cũng kiên nhẫn đợi chờ trong bóng tôi hai giờ đồng hồ liền, hy vọng bắt gặp cô nàng trở lui. Nhưng phải đến sáng hôm sau tôi mới lại được gặp lại nàng, khi nàng vứt cho lũ chim sẻ những mẩu bánh ở trước cửa nhà. Đêm vừa qua tôi mới có một giấc mộng: nhưng vì giấc mộng này có liên quan tới một sự việc thật đã xảy đến với tôi nên tôi cần phải nhắc lại sự việc đó. Chuyện xảy ra ở Sydney. Tàu Fulmar cặp bến và tôi lên bờ thuê một phòng trọ ở Phố Vine. Căn phòng này trông ra công viên Victoria – mà lúc này nhờ Trời đã có cây cối mọc um tùm chứ không chỉ có trơ trọi những cây xương rồng như khi trước. Đêm nóng nực và tôi trằn trọc khó ngủ; bỗng tôi có cảm giác thích thú là có ai đó đang quạt vào mặt, làm tôi thấy mát mẻ. Trong cơn ngái ngủ, tôi muốn nắm lại bàn tay đang quạt cho tôi, và tôi nắm được bàn tay đó thật. Tôi nghe thấy có tiếng kêu khẽ và thấy bị ai tát vào mặt. Tôi thức tỉnh ngay và thấy tôi đang nắm trong tay một vật gì đó đầy lông lá, đang kêu rên, vùng vẫy dữ dội, hòng thoát khỏi tay tôi. Tôi thò tay tìm được nút bật đèn ở đầu giường, và một một ngọn đèn bật sáng trên trần nhà. Tôi giật bắn mình và xuýt nữa thì mất tù nhân của tôi, nói đúng hơn là nữ tù nhân của tôi. Đó là một con dơi cái khổng lồ, loài dơi khá phổ biến ở Úc châu mà đôi lúc người ta gọi là phi cẩu (chó bay). Bị lóa mắt bởi ánh đèn, con vật rên la khe khẽ và cái mõm của nó làm tôi nhớ tới con chó Nhât Tina mà tôi rất yêu thích, nay đã qua đời. Tôi liền gọi nó là Tina và bảo nó: “Đừng rên la nữa, ta không làm hại mi đâu!” Chính vào lúc này, khi nhìn vào tấm gương tôi mới thấy mặt tôi dính đầy máu tươi. - Ồ! Ồ! Mi cũng có thói quen hút máu như một số đồng loại hả? Ôi ma dơi khát máu! Nhưng đêm nay thì mi đến đúng lúc, viên bác sĩ vừa mới khuyên ta nên trích máu bớt ra; mi vừa giúp ta tiết kiệm được tiền công bác sĩ. Rồi, Tina, muốn hút thì hút cho thỏa đi! Con dơi cái không làm gì cả, nhưng nó lộ vẻ bớt sợ, và còn như cảm thấy thích thú khi nghe tôi nói. - Thôi, không sao, nếu không thích thì Tina có thể bay đi, hẹn gặp lại nhé! Rồi tôi thả nó đi và thấy nó bay mất hút vào công viên. Tôi nói quý vị có tin không? Tina trở lại, và còn trở lại tất cả mọi đêm sau đó. Nó trở thành thân thiết với tôi. Mỗi khi nó đến, nó đánh thức tôi bằng cách cắn nhẹ vào mũi, vào tai tôi; đôi khi nó dùng đôi cánh quạt nhẹ vào mặt tôi và rên khe khẽ y như chú chó Nhật của tôi khi trước. Tôi cảm thấy là nó rất buồn ngày tôi ra đi; tôi không dám mang nó đi theo vì cho rằng đời sống trên con tàu không thích hợp với nó. Đó là truyện cũ. Giờ thì tôi nói về giấc mộng mới đến với tôi đêm hôm qua. Giấc mộng như đưa tôi trở về dĩ vãng; tôi đang ở Sydney, trong căn phòng trọ ở phố Vine. Cây quạt trần thô sơ thổi gió vào mặt tôi, và cùng lúc tôi cảm thấy như bị ai chích vào cổ. - À, Tina, em đã trở lại đó à? Tôi vui mừng reo lên và nắm chặt lấy chân nó. Tôi nghe thấy tiếng nó kêu và thấy nó vùng vẫy muốn bỏ chạy. Toi chợt thức tỉnh, và thấy rằng tôi không phải đang ở Úc châu, mà chính là đang ở trong nhà tôi ở Weston, trong khi trong bóng tối có ai đó cố vùng vẫy để thoát khỏi tay tôi. Tôi chỉ cần nhấn nút để bật đèn, và bây giờ đến lượt tôi hét lên vì nỗi kinh ngạc khủng khiếp. TRONG TAY TÔI NGƯỜI ĐANG GIẪY GIỤA CHÍNH LÀ NGƯỜI ĐẸP MARTINE MESSESGER! Nàng nhìn tôi bằng cặp mắt mở to muốn rách mi, vì hãi hùng, lo sợ tới cao độ. Trên môi nàng, ở góc bên phải còn long lanh một giọt máu đỏ tươi – trong gương, tôi thấy mặt tôi bê bết máu. Tina, tôi khẽ gọi, vì tôi vẫn mơ màng tưởng rằng mình đang nói với con dơi cái ở Sydney. - Đừng gọi tôi là Tina, nữ tù nhân nhân của tôi trả lời bằng một giọng hổn hển. Giấc mộng êm đềm biến mất và thực tế trở lại phũ phàng. Tôi trấn tĩnh lại và ôn tồn bảo cô ta: - Tina là một con dơi cái rất thân với tôi, một con dơi hút máu, một... - Một ma cà rồng... phải không? Martine hỏi. Như em? - Vâng, như em. Tôi đã gặp và đương đầu với cơ man là trường hợp kỳ lạ trong cuộc đời phiêu lãng của tôi, nhưng chưa gặp trường hợp nào như trường hợp này; tuy nhiên tôi bỗng cảm thấy thích thú. Bởi vì ma dơi đẹp quá. Nàng mặc một cái áo bó sát lấy người, cho thấy rõ thân hình bốc lửa, rồi, sau khi nàng chùi xong máu ở môi, cặp môi nàng bỗng như nồng nàn mời gọi. Vẫn nắm chặt tay nàng, tôi nói: “Tina, để anh kể cho em nghe một chuyện nhỏ, rất nhỏ. Có một lần ở Marseille, anh bắt gặp trong khách sạn, nơi anh trọ, một đứa hầu gái lẻn vào phòng anh tính ăn trộm cái ví đựng đầy tiền của anh. Lẽ ra anh có thể giao nó cho cảnh sát, nhưng anh đã không làm như vậy vì con nhỏ quá xinh đẹp. Phần nó, nó thừa hiểu là việc nó chiều anh là rất công bằng. Và, vì anh thực sự thích thú nên chính anh đã lại mang cái ví đầy nhóc tiền tặng cho nó. Chuyện nhỏ của anh đã hết và bây giờ bắt đầu chuyện của chúng mình: KẺ TRỘM Ở KHÁCH SẠN HAY MA DƠI HÚT MÁU CŨNG PHẢI TRẢ CÙNG MỘT GIÁ!... Nói rồi, tôi nắm tay Martine và tính tắt đèn. Nhưng, ánh mắt đấy vẻ van xin của nàng khiến tôi dừng tay. - Không... không anh ạ, nàng rên rỉ, em chẳng thể cho anh biết lý do... Vâng, vâng, em quả chẳng muốn từ chối anh điều gì nhưng... nhưng NƠI NÀY thì không được! Nơi này là cái giường mà nàng nhìn bằng một cặp mắt vô cùng hãi sợ. - Hãy đi với em, nàng nói thật khẽ... em chỉ có thể chiều anh ở... ở đàng kia. Đàng kia... nàng dắt tay tôi xuống vườn và bước đi nhanh đến nỗi tôi gần như phải chạy theo mà xuýt té mấy lần. Nàng lôi tôi qua bãi đất hoang và hướng về phía nghĩa địa Groves. Martine đi vòng qua mấy tấm bia mộ hoang phế và dừng lại ở trước một ngôi cổ mộ rộng lớn, phiến đá che đã được đẩy qua một bên. - Đây chính là nơi mà quỷ thần cho phép em được nghỉ ngơi và đón nhận tình yêu, nàng nói. Em đã chết từ lâu... Em đã chết khi em về ở Weston này, mười lăm năm trước... Nàng thở một hơi thở nồng nàn vào mặt, vào mũi tôi... Ngôi mộ rộng mở đón nhận hai chúng tôi... - Thôi anh về đi, để em được nghỉ ngơi. Nàng đưa ngón tay lên môi, ra dấu cho tôi phải giữ bí mật, ánh mắt như muốn hỏi tôi có đồng ý không? - Anh xin thề chỉ có CHÚA TRỜI, ANH VÀ EM BIẾT, tôi trả lời. Tôi leo ra khỏi ngôi mộ, sau lưng tôi một bàn tay vô hình đẩy tấm đá lớn che phủ lên trên... Một sự việc ngu xuẩn đã làm hư bột hư đường hết, đã đưa thẳng chúng tôi tới tan vỡ. Người đàn bà hầu phòng của tôi bị bịnh, bà ta nhờ đứa con gái của bà ta đến làm thay. Đó là một thiếu nữ da đen lai có thân hình tóe lửa, có nét mặt đẹp như nét mặt Vệ Nữ thành Milo, tiếng nói trẻ trung, thanh thoát. Nàng đứng sững ngay trước mặt tôi, cặp mắt phượng nhìn thẳng vào mắt tôi, bộ ngực căng phồng như cánh buồm trước gió. - Có thật là ông có thể mua cho em một áo choàng bằng lông thú, một cặp vòng kim cương, vô số quần áo model nhất, đẹp nhất, mà không nghèo bớt đi chút nào không? - Không có gì đúng hơn, tôi hăng hái trả lời. - Vậy thì... vậy thì ANH còn chờ gì nữa? Và tôi đã không phụ lòng nàng... Nhưng ngày mà nàng xuất hiện trước công chúng với áo choàng lông thú, vòng kim cương, váy Dior, và thiên hạ bắt đầu xì xầm... thì cửa sổ cô hàng xóm xinh đẹp của tôi bỗng nhiên bị đóng kín mít. Tôi gọi đến gần rã họng mà ngôi nhà vẫn câm như hến. Chiều xuống, tôi leo qua hàng rào; nhưng vừa tới thềm nhà phía sau tôi đã cảm thấy tất cả sự hoang phế, bỏ bê, còn chủ nhân xinh đẹp của căn nhà thì mất dạng luôn. Khi màn đêm buông xuống, tôi ba chân bốn cẳng chạy lại nghĩa địa Groves. Ngôi cổ mộ mở toang, tôi cúi xuống nhìn và bắt gặp một cảnh tượng ghê rợn, một cái sọ trắng toát nằm ngửa mặt, nhe răng cười với trăng. Một mẩu vải áo phất phơ giữa những nắm thịt xương đã thối rữa, và lẫn vào đó, chiếc vòng hồng ngọc vẫn bóng lưỡng, trong khi một mùi hôi nồng nặc tràn vào mũi tôi... Đáy mồ lúc này bỗng trở nên sâu thẳm, sâu thẳm... Nhưng tôi không bỏ chạy, mà vẫn đứng lại cầu khấn vừa Thiên Đàng vừa Địa Ngục, cho tới khi xa xa gà đã bắt đầu gáy sáng. Tàu Fulmar đã được tu bổ, tân trang, lại sắp ra khơi. Tôi đã cẩn thận lựa một thủy thủ đoàn gồm toàn những cặn bã của xã hội, những tên dữ dằn, xấu xa, ác độc nhất mà cuộc đời này có thể có được. Chúng tôi ra khơi lần này, mong rằng một cơn bão nào đó, sẽ đưa tất cả chúng tôi xuống thật sâu, thật sâu, dưới đáy của đáy biển... Chia sẻ với Chúa Trời và một bộ Xương Khô một bí mật, quả là một cái gì quá nặng, quá nặng với sức chịu đựng của tôi.
Vũ Anh Tuấn dịch một truyện của Jean Ray
|